3h chiều hôm đó lão đã tìm đủ tiền chuộc nhưng không biết giao ở đâu thì có đứa bé bán báo khác xuất hiện. Nó nói có chú kia bên đường gửi phong thư này. Lão Lý nhìn sang bên đường người đó đã biến mất. Lão vội vã mở ra xem thì thấy “4 giờ chiều nay giao tiền tại miếu hoang gần Cây Gõ. Nếu báo cảnh sát thằng bé sẽ mất mạng”.
Chương 5: Hoạt động ngầm
Kể từ đêm 14 - rạng sáng 15 tháng 2 năm 1916 đẫm máu, Chợ Lớn như bị khoét một vết thương sâu hoắm. Ở ngay chính vết thương đó, uy danh Tam Hoàng trồi lên dữ dội hơn bao giờ hết.

Từ sau đêm đó, không ai còn dám xem thường Tam Hoàng nữa. Những gì xảy ra đã là thông điệp quá rõ ràng: “Đụng tới Tam Hoàng nghĩa là động vào cái chết”.
Các thương gia giàu có, kể cả những kẻ từng vỗ ngực nói không sợ trời, không sợ đất nhưng kể từ đó bỗng dưng trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Họ tranh nhau nộp tiền bảo kê, thậm chí có người còn nộp dư để lấy lòng, mong được bình yên.
Những ông trùm buôn gạo, buôn vải, buôn vàng từng một thời hô mưa gọi gió, giờ cúi đầu ký vào những phong bì dày cộm mỗi tháng. Xem như họ đóng loại “thuế” không ghi trong bất kỳ trong văn bản pháp luật nào, mà xem đó là hỗ trợ hội, hỗ trợ bá tánh. Họ nói với nhau:
- Chỉ cần được yên ổn làm ăn là được.
- Bị ghé mắt tới thì cửa nhà tan nát - Họ thì thầm.
Mọi người xem đó như loại thuế không thành văn, một chi phí kinh doanh bắt buộc.
Tam Hoàng dùng số tiền khổng lồ đó để củng cố quyền lực, mua chuộc chính quyền, tuyển thêm thành viên, mở rộng địa bàn. Hội không còn hoạt động gói gọn ở Chợ Lớn mà len lỏi khắp nơi, phát triển mạnh mẽ như cỏ dại gặp mưa rào.
Ban đầu chỉ là Chợ Lớn, sau lan sang cả Sài Gòn, rồi Bình Dương, Biên Hòa, Mỹ Tho… Nơi nào có người Hoa sinh sống, nơi đó có bóng dáng Tam Hoàng. Cứ như rễ của một loài cây dại, âm thầm mọc lan rồi vượt lên bám chặt vào từng thớ đất.
Máu và bạo lực chỉ là một phần bộ mặt của Tam Hoàng. Một bộ mặt khác nguy hiểm hơn, đó là là tài thao túng kinh tế. Hội không chỉ biết đứng chặn cửa tiệm để đòi tiền, mà xây dựng cả một hệ thống kinh doanh tinh vi như tấm lưới khổng lồ phủ lên toàn vùng Chợ Lớn. Từng mắt lưới đều đem về tiền, và từng mắt lưới đều dính máu.
Tam Hoàng còn nắm những động mại dâm. Ở đó có những thiếu nữ bị nhốt trong phòng chật chội, đèn dầu leo lét, tiếp khách cả ngày lẫn đêm. Nếu không phục vụ khách hay chống lại tú bà, nhẹ thì bị chửi mắng, nặng thì bị ma cô chà đạp, làm nhục cho tới chết.
Hội cũng kiểm soát các tiệm thuốc phiện, thứ khói trắng nghi ngút mỗi tối, nó huỷ hoại cả gia sản và sinh mạng của bao người. Tiệm hợp pháp cũng phải nộp tiền, tiệm chui càng phải nộp nhiều hơn. Ai dám mở tiệm hút mà không xin phép, đêm đêm sẽ có đám bụi đời kéo tới hút “chùa” rồi đập phá. Nếu không “cải thiện”, đêm xuống sẽ có vài mồi lửa rơi xuống trước nhà để giằng mặt, nặng hơn sẽ phóng hoả đốt luôn cả tiệm hút.
Chẳng những vậy Tam Hoàng còn bắt cóc con cái những thương gia giàu có, rồi đòi tiền chuộc hàng chục ngàn đồng Đông Dương. Đó là một khoản lớn đến mức mà nhiều gia đình phải bán sạch tài sản mới chuộc được con. Đôi lúc khổ chủ chưa bán được tài sản mà để lộ chuyện ra ngoài, Tam Hoàng giao luôn mấy lóng tay để dằn mặt.
Tam Hoàng thu tiền từ sòng bạc, từ tiệm cầm đồ, rồi từ thuyền chở gạo, từ những ghe buôn vải, thậm chí cả những quán ăn nhỏ ven đường. Chỗ nào họ thấy có mùi tiền thì vươn vòi bạch tuột tới hút máu. Đặc biệt, khi Tam Hoàng phát hiện những cuộc làm ăn phi pháp thì chắc rằng mình phải có phần dù không bỏ ra 1 xu vốn.
***
Tiền từ mọi hướng chảy về hội đủ loại, đủ mùi. Có mùi mồ hôi, có mùi nước mắt, có cả mùi máu nhưng với Tam Hoàng tất cả chỉ là kinh doanh. Một sự tính toán vô cùng lạnh lùng mà được xem là hợp lý. Họ không có một chút cảm xúc bởi đã quen như vậy.

Và dưới bàn tay đầy lông lá của Tam Hoàng, Sài Gòn - Chợ Lớn thực sự biến thành cỗ máy in tiền khổng lồ. Một cỗ máy mà mỗi bánh răng đều vận hành bằng nỗi sợ, mỗi tiếng cọt kẹt đều được bôi trơn bằng máu và nước mắt.
Trong số các nguồn thu lớn và ổn định nhất của Tam Hoàng chính là tiền bảo kê. Nghe thì đơn giản, nhưng hệ thống bảo kê của họ phức tạp đến mức khiến bất kỳ bộ máy thuế vụ nào cũng phải cúi đầu bái phục. Họ có một chân rết cực kỳ hiệu quả, len lỏi vô từng ngỏ ngách để ngửi mùi tiền.
Tam Hoàng chia Chợ Lớn thành từng khu vực, mỗi khu do một Hương Chủ quản lý. Hương Chủ lập danh sách tất cả cơ sở kinh doanh trong khu của mình. Tuy hắn không phải là kẻ vung dao ở đầu đường xó chợ mà là cầm sổ quản lý danh sách trong địa bàn.
Từ tiệm vàng lớn ở đầu đường, hiệu buôn vải ở trong chợ, quán cà phê nhỏ xíu ở trong hẻm, cửa hàng tạp hóa bán từng ký gạo bịch đường… tất cả đều được ghi rõ họ tên người chủ, số nhân công, ước tính số lãi hàng tháng.
Hương chủ cho người quan sát từ sáng tới tối, đếm khách ra vào, theo dõi hàng hóa vận chuyển. Chúng dò hỏi hàng xóm, mua chuộc nhân viên để nắm con số thực, rồi dựa vào đó tính mức phí phải thu.
- Tiệm vàng này lớn thu 200 đồng mỗi tháng.
- Hiệu buôn vải kia nộp 100 đồng.
- Quán cơm này nhỏ thu 10 đồng thôi…
Con số nghe nhỏ nhưng với hàng trăm, hàng ngàn cơ sở ở Chợ Lớn thì tổng số thu mỗi tháng lên đến hàng chục ngàn đồng Đông Dương. Số tiền này đủ nuôi cả một đội quân trong bóng tối.
Tam Hoàng không tới nói “Đưa tao tiền!”, như vậy ắt sẽ có kẻ phản đối. Mà Tam Hoàng làm theo cách của họ, là “cung cấp dịch vụ bảo vệ”. Việc này họ làm rất bài bản và tinh vi.
Một tiệm buôn gạo mới khai trương coi bộ sầm uất. Ông chủ còn ngây thơ, chưa biết luật chơi lại ỷ lại mình có quen biết với cảnh sát.
Một đêm, khi xung quanh mọi người vừa đóng cửa, vài kẻ lạ mặt che khăn đen đến đập cửa. Nhân viên chẳng biết chuyện gì vội chạy ra mở cửa thì đám côn đồ bậm trợn chửi mắng om sòm, đe doạ đòi đâm chém. Mọi người run lẩy bẩy kêu ông chủ ra giải quyết bọn chúng đập phá nhiều hơn, nhưng chỉ trong giấy lát là kéo nhau đi mất như chẳng có chuyện gì.

Cứ đêm nào cũng vậy, đám côn đồ kéo tới đập phá một lúc rồi đi. Có đêm đập tới hai ba lần. Ông chủ quá tức tối đi báo án nhưng vô ích, vì đêm nào có cảnh sát tới canh thì mọi người được ngủ yên. Cảnh sát vừa rời đi thì cảnh cũ lại tiếp tục, đành bất lực chẳng biết xử lý như thế nào.
Để cho mọi người mệt mỏi, vài hôm sau một người ăn mặc lịch sự bước vào tiệm. Hắn mỉm cười, giọng ấm áp như bạn lâu ngày gặp lại:
- Ngộ nghe mấy đêm nay nị gặp chuyện ồn ào?
Với đôi mắt thâm quầng, ông chủ run run gật đầu. Hắn tiếp:
- Nếu nị muốn, ngộ sẽ giúp. Chỉ cần đóng một khoản nhỏ mỗi tháng, nị sẽ coi chừng, không ai gây rối nữa.
Ông chủ đợm buồn:
- Nị lo liệu được sao? Cứ đà này nhân viên họ nghỉ hết!
Và từ đó, tiệm gạo bình yên như chưa từng gặp biến cố nào. Ông chủ tin mình may mắn, gặp được người tốt. Ông không hề hay biết những kẻ đập phá tiệm, chính là tay chân của người đang giúp ông. Tam Hoàng biết tự tạo ra mối đe dọa, rồi lại tự là người giải quyết mối đe dọa đó.
Còn những kẻ cứng đầu ư? Kẻ đó sẽ lần lượt nếm những màn lợi hại. Dạo đầu là cảnh cáo nhẹ, là cửa hiệu “ăn” vài viên gạch lúc nửa đêm, rồi tường nhà xuất hiện dòng chữ đe dọa. Nếu vẫn lì lợm, liều thuốc sẽ nặng hơn như kho hàng bị phá, nhân viên được “dạy dỗ” bằng gậy gộc.
Còn nếu vẫn ngoan cố, kết cục cơ ngơi sẽ hóa tro tàn hoặc “quý tử” của gia chủ được “mời” đi một chuyến xa. Rồi gia chủ sẽ nhận được phong thư chứa lóng tay của quý tử. Với điều kiện muốn rước con thì đưa tiền chuộc, bằng không thì đừng mong trở về.
***
Năm 1928, nhiều người còn nhớ vụ Lý Hồng, tay buôn lụa giàu nứt đố đổ vách nhà gần Bến Bình Đông. Dạo đó lão Lý ngông nghênh vì mới có mối làm ăn, mang về hơn 5.000 đồng Đông Dương cho vợ quan lớn. Lão nói bây giờ mình làm ăn với quan to, ai lão cũng quen hết, không sợ Tam Hoàng nữa. Lão từng nói:
- Thách Tam Hoàng tới tiệm của ngộ!
Chẳng những lão đi khoe khắp nơi rằng mình đang có quen lớn, mà suốt ba tháng lão không nộp tô. Nhiều lần Tam Hoàng đưa lời cảnh báo nhưng lão chẳng xem ra gì.
Một buổi chiều, khi chuông nhà thờ vừa kéo thì lớp học của thằng con trai 12 tuổi nhà lão cũng vừa tan. Cậu bé co chân xách cặp chạy về nhà thì biến mất. Nhà cậu bé cách trường một con phố, nằm bên kia dãy phố lụa sầm uất nhất Sài Gòn.
Không ai biết nó đi đâu, không ai trông thấy gì. Mọi người đổ xô đi tìm cả buổi tối mà thằng bé vẫn biệt tăm. Vợ lão khóc ngất, bắt lão phải tiếp tục tìm cho bằng được. Lão báo cảnh sát lật tung từng ngỏ ngách nhưng đều vô vọng. Thằng bé biến mất như viên sỏi ném xuống mặt hồ. Chỉ có tiếng động khẽ, mặt hồ thoáng lay động rồi trở lại như cũ.

Ba ngày đã trôi qua, tại khu phố lụa vẫn tấp nập kẻ bán người mua, nhưng cửa hiệu lụa của lão Lý thì ảm đạm như đang có tang. Vợ lão tối ngày khóc lóc vật vả, nhân viên thì túm lại xầm xì:
- Cậu ấy chắc bị bắt cóc.
- Cậu ấy đi lạc rồi
- Cậu ấy giận mẹ nên bỏ đi…
- Tội nghiệp quá! Cậu ấy mới 12 tuổi hà, không biết mấy ngày nay ăn uống ra sao!
11h ngày thứ ba, vừa vãng buổi chợ sáng có đứa bé bán báo, tay cầm phong thư nói có người gửi cho ông chủ Lý. Bên trong có một ngón tay út thâm đen, mùi tử khí bốc lên khiến lão Lý quỵ xuống. Phong thư còn kèm theo tờ huyết thư với dòng chữ: “50.000 đồng trong ba ngày, không có sẽ nhận ngón tiếp theo”.
Lão Lý đổ gục tại chỗ. Với vẻ hống hách ngày nào đã biến mất, giờ lão chỉ là người cha đang đau đớn tuyệt vọng. Vợ Lão kêu bán đất cầm nhà, hỏi vay thêm để tìm đủ 50.000 đồng Đông Dương cho lão đi chuộc mạng.
3h chiều hôm đó lão đã tìm đủ tiền chuộc nhưng không biết giao ở đâu thì có đứa bé bán báo khác xuất hiện. Nó nói có chú kia bên đường gửi phong thư này. Lão Lý nhìn sang bên đường người đó đã biến mất. Lão vội vã mở ra xem thì thấy “4 giờ chiều nay giao tiền tại miếu hoang gần Cây Gõ. Nếu báo cảnh sát thằng bé sẽ mất mạng”.
Dù chưa tới giờ hẹn nhưng quá thương con nên lão bắt xe ngựa tới đó sớm. Ngôi miếu cũ kỷ lâu ngày không ai nhang khói nên cỏ dại mọc um tùm. Vừa định vạch cỏ bước vô thì lão nghe tiếng gọi. Lão quay lại thấy một đứa bé ăn mặc rách rưới tả tơi, đầu tóc bù xù nhưng có đôi mắt sắc. Lão nghĩ chắc nó là ăn mài. Thằng bé nói:
- Ông đợi tí nữa, đúng 4 giờ thì đặt tiền lên bàn thờ là nhận người
Nói rồi nó kéo lê túi vải khập khiễng bước đi. Chắc nó mới nhận quà của ai đó nên mừng vui lắm, vừa đi vừa ca hát om sòm
Tới giờ hẹn, lão vạch cỏ rón rén bước vô. Bên trong ngôi miếu càng hoang tàn hơn. Mấy pho tượng phủ đầy nhện tơ hoà lẫn với mùi ẩm mốc hắc lên nên rất khó chịu. Lão chỉ sống trong nhung lụa, ăn vi cá, uống rượu hảo hạng, có kẻ hầu người hạ nên đâu từng trải qua tình cảnh như này.
Trong ánh nắng chiều tà, vài giọt nắng xuyên xuống mái ngói mục nát, rồi chiếu thẳng xuống nền miếu, tạo thành những hình thù kỳ quái. Với khung cảnh đó càng làm cho cảnh vật thêm mờ ảo, ma quái. Tim lão đập thình thịch, có lúc muốn nhảy tung ra ngoài khi nghe tiếng dơi tung cánh bay đi.
Bước vào chánh điện, lão nhẹ nhàng quỳ xuống, ngẩng mặt lên bàn thờ lầm bầm khấn vái gì đó. Song lão đứng dậy, từ từ bước tới bàn thờ, đưa tay phủi bụi rồi nhẹ nhàng đặt túi tiền lên. Lão xúc động cao độ, vừa tiếc tiền vừa muốn cứu con. Số tiền quá lớn, lên tới 50 ngàn Đông Dương cơ mà!
Rồi lão lùi lại, quỳ xuống, chắp tay nhìn lên bàn thờ, run run chờ đợi. Lão hồi hộp đến nỗi tiếng thằn lằn tắc lưỡi cũng giật nãy người. Vài phút sau, tiếng xột xoạt phía sau vang lên. Từ trong bóng tối thằng bé bước ra, xanh xao, tiều tụy, run rẩy. Bàn tay trái được quấn tạm bằng miếng vải rách, máu vẫn còn ứa ra. Nó nhìn thấy lão vội chạy tới ôm ngay, hai cha con cùng khóc ngất.
Lão Lý ôm con vào lòng, nước mắt tuôn ra trong nghẹn ngào. Rồi từ đêm đó, lão không chỉ đóng tô đúng hạn, mà còn chủ động cóng thêm vào mọi dịp lễ của hội. Bởi lão hiểu một điều rằng, không thể đùa được với Tam Hoàng.
(Mời quý vị và các bạn đón xem tiếp kỳ 5)

Doanh nhân Lưu Ngọc Long Thanh - người phụ nữ quyền lực của Vietbamboo và dự án mở hãng hàng không tại Việt Nam
Kiều Nguyễn Phương Duy - Chàng trai nhẹ nhàng nhưng sâu lắng
Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty cổ phần Golden Dragon Corporate quý phái,sang trọng tại lễ ký kết xây dựng dự án bệnh viện
Lễ công bố Quyết định và trao Giấy chứng nhận kiểm định chất lượng cấp cơ sở giáo dục
Doanh nhân hát hội tụ dàn thí sinh đầy tiềm năng
“Nàng tiên cá” đến vương quốc Thái Lan
Câu lạc bộ Doanh nhân Bạc Liêu – Cà Mau tại Thành Phố Hồ Chí Minh họp mặt ‘Cà phê Đồng hương’ lần 2
Lê Ngọc Trinh thử sức với lĩnh vực mới
Giao lưu ra mắt bút ký ‘Làm sao để khôn ngoan hơn trong đường đời’
Thành Lập Câu Lạc Bộ Doanh Nhân Bạc Liêu – Cà Mau Tại Thành Phố Hồ Chí Minh